[không ai hơn chàng]-Chương 12.2

PS: Gần 2 tháng không làm

dò thời gian bận quá hic

xl mọi người sẽ cố gắng ra đều cho mọi người.

12.2

 

Chờ hai nam nhân này ngoan ngoãn rửa tay xong ra ngoài, Ninh An Lan cũng đã dọn cơm xong, hạt cơm trắng đục thơm ngon trong chén sứ men xanh trong, càng thêm trong suốt, mùi, hương vị ngọt ngào mềm mại, có thêm rau cải non giòn, thật là khiến người ta thòm thèm.

 

Dù là người mặc gấm lớn lên Dương Ducũng không khỏi chậc chậc khen ngợi, “Ninh Cô Nương tài nấu nướng của cô nương thật tốt!” Giọng nói hắn chân thành tha thiết, bực mình lúc trước đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

 

Sau khi cho Tiểu Bạch ăn xong, Ninh An Lan cũng đi xuống phòng bếp rửa tay sau đó mới ngồi xuống bàn, nghe hắn nói thế, sắc mặt cũng không vui mừng mà lắc đầu một cái, “Là mấy món đơn giản thôi, và dau dưa trong thôn cũng rất ngon.” An thôn năm ngay dưới chân núi, lại gân sông, thổ nhưỡng cũng phì nhiêu, cho nên cây trông ra rất đẹp, tươi, nâu nên rất ngon.

 

Chưa từng làm việc đồng áng Dương Du không hiểu những đạo lý này, nhưng Thẩm Quân Thường lại biết một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thức ăn ngon này phần lớn là do công lao của Ninh An Lan, cho dù nguyên liệu có tốt,  không phải ai cũng có thể làm ra món ngon, ví dụ như hắn và Dương Du đều không thể.

 

Bửa tiệc mỹ vị này làm cho Dương Du ăn nhiều hơn so với bình thường một chén cơm, hơn nữa một nữa bát canh đuôi bò hầm củ sẽ cũng vào bụng hắn, dù tham ăn như Thẩm Quân Thường cũng không nhịn được trợn mắt hốc mồm.

 

Ninh An Lan thì ngược lại, đối với việc Dương Du thuật tay trái làm nàng cảm thấy hứng thú.

 

“Cô” , có người bụng phát ra tiếng kêu to, Ninh An Lan và Thẩm Quân Thường liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm cái bụng phình to của Dương Du.

 

Da mặt Dương Du vô cùng dày sờ sờ ăn bụng quá no, vô cùng thản nhiên đứng lên, cười như không có chuyện gì xảy ra, “Ta vốn không thích ăn quá nhiều, nhà vệ sinh ở bên trái phải không?” Hắn nói đi về hướng phía cửa.(J)))))

 

Ninh An Lan vừa định gật đầu đã hắn ra khỏi cửa, sau đó trực tiếp —— hướng quẹo phải, nàng cứng lại.

 

Không đến hai giây sau, Dương Du lại qua cửa, da mặt dày cười nói: “Có lẽ là ăn nhiều đầu óc có chút không tỉnh táo, bên trái là bên này mới đúng.” Sau đó mơ mơ hồ hồ đi về bên trái.

 

Ninh An Lan yên lặng, chẳng lẽ người thuận tay trái nhận biết phương hướng không tốt?

 

Thẩm Quân Thường lúng túng cười, ấp úng nói: “Ninh Cô Nương ngươi đừng trách A Du, hắn. . . . . . Không phải là người tham ăn.” Cho nên đừng trách ăn, hắn không rõ lắm về phương hướng chứ không phải là người ngu ngốc.

 

Trong lòng Ninh An Lan nghĩ: nàng sao lại có thể trách móc hắn ta chứ? Đối với nàng những thứ như “Thiếu sót” tử lúc mới sinh ra kia chẳng có vấn đề gì cả.

 

Màn đêm buông xuống, ánh sao lóe lên, nằm trên nóc nhà nhìn bầu trời, trăng sao giống như trong tầm với của mình chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm được.

 

Thẩm Quân Thường và Dương Du cầm theo một vò rượu nửa nằm trên ngói xanh, nhìn bầu trời vừa uống rượu vừa tán gẫu, giống như trở lại thời niên thiếu vô ưu kia.

 

“A Thường, lúc ta còn nhỏ nghĩ là đệ sẽ cùng ta đi xông xáo giang hồ .” Dương Duhuyền không cái vò rượu, rót rượu vào miệng.

 

Thẩm Quân Thường cười nhạt, cũng ngửa đầu hớp một ngụm rượu, “Khi đó đệ cũng vậy, không ngờ sau này lại đi đầu quân.” Từ đó cũng xa cách với Dương Du, trời nam đất bắc.

 

Dương Du hừ cười một tiếng, giọng mang tức giận, “Đều do cái tên Lăng Hoàng Phi chết tiệt kia.” Nếu như không phải gặp hắn ta, Thẩm Quân Thường sao lại có thể đi đầu quân? Mang A Thường đi thì cũng thôi đi, không ngờ cuối cùng lại hại A Thường thành như vậy, quả thật buồn cười.

 

Thẩm Quân Thường gượng cười, “A du, huynh đừng nói hắn như vậy, hiện tại dù sao hắn cũng là nhất quốc chi quân.” Nói lời như vậy là rất bất kính.

 

“Nhất quốc chi quân?” Dương Du cười lạnh, “Hắn cũng đừng quên, vương vị hắn đang ngồi làm thế nào mà có được!” Bao nhiêu tiếng thán tiếng kêu than dậy khắp trời đất, chân đạp máu tươi đầy đất, trong đó có cả máu của Thẩm Quân Thường đấy!

 

Thẩm Quân Thường lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều so với hắn, “Bất kể như thế nào, mấy năm qua, con dân Hoàng Quốc cũng an cư lạc nghiệp.” Lăng Hoàng Phi cũng coi là một vi quốc quân trách nhiệm.

 

“Cho dù hắn là một minh quân, cũng không thể gạt bỏ việc hắn muốn giết đệ diệt khẩu!” Mỗi khi nhớ tới chuyện này Dương Du đệu vộ cùng giận dữ, nếu hắn mà sớm biết mọi chuyện sẽ thành như vậy, ban đầu hắn chết cũng không để Lăng Hoàng Phi dẫn A Thường đi!

 

Thẩm Quân Thường lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút thẫn thờ, “Hoàng Phi,  lúc đầu hắn không phải là người như vậy . . . . . .” Hắn tin tưởng Lăng Hoàng Phi đã từng là một người giống như mình, cởi mở thân thiết như huynh đê, chỉ là sau lại. . . . . . Thay đổi mà thôi.

 

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay đi ra ngoài chơi xuân rồi, ô ô, đi đường mệt quá, nhưng vẫn quyết chống mí mắt nặng trĩu ngồi viết lách %>_<%

 

Mọi người cấp cho a ngủ vẩy hoa a, a ngủ là một đứa bé ngoan ~(@^_^@)~

Bình luận về bài viết này